Jannah Theme License is not validated, Go to the theme options page to validate the license, You need a single license for each domain name.
Chuyện nghề

Đầu bếp Michelin: Không Cảm Thấy Hối Tiếc Dù Mất Việc Vì Covid

Tôi đã kiếm sống bằng công việc đầu bếp bánh ngọt trong suốt 12 năm.

Và trong suốt thời gian đó, đôi lúc tôi vẫn thầm trộm ước rằng giá mà có ai đó đột nhiên mở cửa nhà bếp bước vào rồi chấm dứt ngay những tháng ngày vô định này của tôi đi. Xem thử ai là người may mắn được chọn để thay tôi đảm nhận vị trí này, mỗi ngày đều lặp lại một vòng nhàm chán, làm bánh rồi nhận lương xong lại làm bánh rồi nhận lương?

Thế rồi đến hồi tháng 3 năm ngoái (2020), tôi bỗng được cho nghỉ việc vì tình hình dịch bệnh căng thẳng khiến nhà hàng không thể hoạt động được nên vị trí đầu bếp bánh ngọt của tôi cũng không cần thiết cho lắm. Nhưng kỳ lạ là, thay vì ngạc nhiên thì tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Thất nghiệp thì đáng sợ đấy, nhưng tinh thần và sức khỏe của tôi quan trọng hơn

Đối diện với thất nghiệp giữa thời điểm đại dịch thế này thật sự rất khó khăn, nhưng đồng thời, sâu thẳm trong tôi cũng cảm thấy rất vui vì đây là cơ hội cho phép bản thân tôi được nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Bởi vì tính chất công việc của mình nên tôi ít khi được đi du lịch, cũng ít có ngày nghỉ phép. Thế nhưng tôi lại chẳng dám thừa nhận với ai cả, không dám thở than rằng mình đã kiệt quệ đến nhường nào. Chất lượng làm việc bị giảm sút, sức khỏe bị ảnh hưởng, chán chường và mệt mỏi, tôi thật sự ghét công việc của mình. 

Chính cái ngành công nghiệp nhà hàng này đã đối xử vô cùng tệ bạc với tôi cũng như bao người khác – biến tôi thành một kẻ cáu bẳn và khó chịu. 

Càng thành công, tôi càng đánh mất chính mình

Người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy tôi là một người rất thành công, nhưng lại không ai nhìn thấy một tôi đang tuyệt vọng, tủi thân và đau đớn cùng cực như thế nào. 

Nếu đó là một ngày đẹp trời, tôi sẽ trải qua 10 tiếng, 15 tiếng, và đôi khi cũng có thể lên đến 18 tiếng trong bình yên, ít cãi vã, cũng ít chuyện vớ vẩn. Nhưng ngược lại, nếu đó là một ngày tồi tệ, tôi thậm chí còn bị ném đồ vào người, bị réo tên liên tục, bị “giận cá chém thớt”, và còn cả bị lạm dụng bởi mấy tên đầu bếp chưa từng một lần cư xử cho ra con người.

Mỗi ngày tôi đều kết thúc ca làm việc của mình với vài cốc rượu bia, tôi phải dựa vào chúng để giải tỏa áp lực và quên đi cơn đau lưng của mình. Rồi đến cuối tuần thì tôi càng chìm sâu vào rượu bia và chất kích thích.

Những người xung quanh tôi cũng có lối sống tương tự thế này. Chúng ta đều luôn chật vật với khoản lương tháng nhận được, không chỉ vì nhu cầu tiêu dùng mà còn là vì chúng ta chưa bao giờ được trả mức lương đủ sống cả. Dù rằng cũng từng có thời điểm tôi đã kiếm được đến 50 nghìn đô để sinh sống tại San Francisco – một trong những thành phố đắt đỏ bậc nhất nước Mỹ.

Tôi không thường đi khám bác sĩ vì nói thật lòng thì bảo hiểm y tế là một khoản quá xa xỉ, hơn nữa, đi khám để làm gì khi chưa cần bác sĩ “bắt bệnh”, tôi cũng có thể tự biết vấn đề của mình là cần phải ngừng uống rượu bia và ăn uống lành mạnh hơn. 

Tôi cũng không thể duy trì mối quan hệ tình cảm lâu dài với bất kỳ ai, bởi thay vì tìm cách giải quyết hoặc thoát khỏi những chấn thương tâm lý của mình, thì tôi lại càng bị cuốn chặt vào nó. Tôi dần xem những chấn thương ấy như một thứ gắn bó với mình, không cách nào tách rời được nữa.

Rõ ràng là đầu bếp của một nhà hàng ba sao Michelin danh tiếng tại San Francisco, thế nhưng tôi lại thường lang thang trên Golden Gate Bridge (Cầu Cổng Vàng) rồi lạc trong mớ suy nghĩ về cái chết.

Dĩ nhiên tôi luôn muốn mình có thể trở thành một người tài giỏi và dẫn đầu trong ngành công nghiệp nhà hàng ở Mỹ. Và tất cả những nỗi đau tôi đang phải gánh chịu có lẽ là cái giá phải trả để đạt được sự thành công đó. 

Tình trạng này bám theo tôi dai dẳng từ lúc còn ở San Francisco đến tận khi tôi chuyển đến làm việc tại New York.

Giờ là lúc tôi quan tâm đến chính mình nhiều hơn

Một vài tháng sau khi tình hình dịch bệnh đã ổn định hơn, có mấy đồng nghiệp cũ của tôi bảo rằng họ rất mong chờ được trở lại nhà bếp, nhưng mà tôi không chung vui với họ được rồi.

Lần đầu tiên trong đời tôi được tập thể dục thường xuyên và thưởng thức những bữa ăn lành mạnh, tôi được tận hưởng ánh nắng ấm áp mỗi ngày mà không còn phải cúi rạp người dúi mặt vào bồn rửa dưới tầng hầm của nhà hàng nữa.

Tôi cũng có thể thoải mái làm những chiếc bánh thơm ngon để dành tặng cho những người thân của mình, chứ không phải vì thứ nghĩa vụ bị áp đặt bởi cái nơi chưa từng quan tâm đến sức khỏe của tôi. 

Không đời nào tôi còn quay lại cái chốn đó nữa.

Tháng 6 năm 2020, tôi quyết định sẽ chuyển hướng công việc của mình. Tháng 10 sau đó, tôi đăng ký tham gia một chương trình đào tạo kỹ thuật phần mềm và hiện tại tôi đang cố gắng tìm việc trong ngành nghề này. 

Hạnh phúc của tôi phải được ưu tiên hơn sự thành công trong căn bếp nhà hàng

Cuộc sống của tôi quấn chặt với danh tiếng của một đầu bánh ngọt đến mức chúng khiến tôi không còn là chính mình nữa và nhận lấy trăm ngàn nỗi đau ngoài sức chịu đựng.

Tôi yêu thích nấu ăn hơn bất kỳ điều gì, thế nhưng tôi cũng biết rõ một cuộc sống tăm tối đang chực chờ nếu mình quay trở lại căn bếp kia.

Giờ đây quan trọng nhất, tôi muốn mình sẽ được khỏe mạnh cả về tinh thần lẫn thể chất, có được nguồn thu nhập ổn định và tìm được một tình yêu chân thành của riêng mình. Đây là tất cả những gì tôi muốn thay vì bất kỳ lời ca tụng hay sự thành công nào.

Đồng thời, cũng hy vọng tôi sẽ tiếp thêm động lực cho những người giống như mình.

Chẳng ai quan tâm đến sức khỏe của những con người làm việc trong cái ngành công nghiệp nhà hàng này bao giờ, ngay cả khi đã từng có vô số trường hợp phải đi đến lạm dụng chất kích thích hoặc thậm chí lựa chọn tử tự. Quả thật, những người làm trong ngành dịch vụ cứ như đại từ bi chỉ luôn trao đi vậy, và rồi khi họ bị lợi dụng bởi sự bất công của ngành này, không có điểm tựa, họ bắt đầu tự tổn thương chính mình.

Mọi cá nhân làm việc trong nhà hàng đều xứng đáng nhận được đối đãi tử tế hơn, nhưng thật không may rằng, phải đến khi có sự xuất hiện của đại dịch thì mọi người mới nhận ra điều này.

Hiển thị thêm

Có thể bạn quan tâm

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Back to top button
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x